The Beatles - Nửa thế kỷ, một huyền thoại (P.15)
RUBBER SOUL (1965)
Nhiều nhà phê bình âm nhạc xem
Rubber Soul như một trong những album hay nhất và “chin” nhất về mặt tài năng của
Beatles nhất là khi nhóm phải làm việc với một thời khoá biểu vô cùng khắc nghiệt
để cho ra đời album vào dịp Giáng Sinh năm 1965. Bắt đầu thu âm ngày 12/10/65,
John và Paul chỉ có khoảng 4 bài hát trong khi đòi hỏi lần này là phải có trên
10 bài và không được cover lại những bài hit khác. Trong thời gian 4 tuần, hai
tay sáng tác chính phải vừa thu âm vừa sáng tác để kịp thời hạn, và cũng do vì
gấp rút như thế nên George Harrison mới có cơ hội đóng góp 2 bài trong tổng số
12 bài của album. Không như những lần thu các album khác, đây là lần đầu tiên tứ
quái có thể ở trong phòng thu suốt một khoảng thời gian liên tục để thu âm mà
không bị ngắt quãng bới những tour diễn hoặc những buổi thu hình.
Về mặt nghệ thuật, Rubber Soul là
một bước chuyển khá tinh tế của nhóm trước khi bước vào giai đoạn thử nghiệm
cách tân sau này. Nhiều nhà phê bình âm nhạc đã gọi đây là thời kì “dậy thì”
trong âm nhạc của Beatles, ngầm ám chỉ những thay đổi khá rõ nét trong phong
cách âm nhạc.Với những thử nghiệm mang tính đột phá như sử dụng hộp fuzz box của
guitar cho bass, đàn sitar của Ấn Độ, những đoạn gian tấu mang âm hưởng cổ điển,
đến việc sử dụng những dụng cụ đơn giản như hộp diêm quẹt làm bộ gõ để tạo hiệu
ứng lạ, cả album là một sự tự khẳng định mình dể trưởng thành. Giai điệu các
bài hát trở nên “mềm mại, trau chuốt”, ca từ trở nên hướng nội và già dặn, trải
nghiệm. nhóm Beatles đang tìm cách để thoát khỏi hình ảnh một nhóm nhạc chỉ biết
chơi những ca khúc pop sôi động nhưng đơn điệu để trờ thành một ban nhạc có cả
chiều sâu và chiều rộng về sức ảnh hưởng.
Trong thời gian thu âm album này,
mâu thuẫn giữa John và George với Paul ngày càng căng thẳng. Lí do chính là
Paul trở nên “lộng hành” nắm quyền lãnh đạo. Anh thường bắt nhóm bỏ ra hàng giờ
để sửa theo đúng ý của mình. Là một người chi li, rất nhiều lần Paul đã thu lại
phần solo guitar của George vì không vừa ý. Bên cạnh cây bass, Paul luôn mang
theo cây guitar sẳn sàng tranh phần thu của John và George. Điều này làm George
cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. John cũng rất bất mãn vì đôi lúc Paul thay ông
George Martin chỉ đạo việc mix và sắp xếp ca khúc theo ý của mình. Với thiết bị
thu âm hiện đại nhất thời bấy giờ là máy thu âm bốn line, các thành viên của
Beatles có thể thu riêng rẽ phần của mình rồi mix lại với nhau. Phần lớn các
track của John và George đều được Paul tự tiện sửa theo ý mình. Cái tựa đề
“Rubber Soul” cũng là do Paul đặt. Đựoc phát hành năm tháng 12 năm 1965, album
lên thẳng hạng nhất bảng xếp hạng Giáng Sinh ở cả Anh lẫn Mỹ. Đây là album đầu
tiên của Beatles được phát hành với âm thanh mono và stereo.
![]() |
Bìa Album Rubber Soul |
Bìa album hình bộ tứ dường như được
kéo dài ra và chỉ có vẻn vẹn tên album mà không có tên ban nhạc là một ý tưởng
xuất phát từ một tai nạn ngẫu nhiên. Khi dùng máy chiếu để chiếu hình ban nhạc
lên trên nền bìa carton lấy ý tưởng làm bìa đĩa, Robert Freeman vô tình để cho
hình gốc hơi lệch với góc chiếu của đèn khiến cho ảnh phóng lên bị kéo dài ra
và hơi bị méo. Không ngờ, nhóm lại thích ý tưởng đó và thế là hình ảnh vô tình
đó được sử dụng làm bìa đĩa chính thức.
Cái tên Rubber Soul là chữ của
Paul McCartney sau khi nghe một số ca sĩ Mỹ da đen đánh giá rằng các ban nhạc
Anh chơi nhạc “soul”, thể loại đặc trưng của ngươì Mỹ da đen với một cái hồn
không thực (plastic soul). Khi đặt tên album là Rubber Soul, Paul muốn ám chỉ rằng
ngưòi Anh hát nhạc soul theo phong cách riêng của mình. Font chữ trên bìa đĩa
do Charles Front thiết kế đã tạo ra một cơn cách mạng về kiểu chữ dạng
psychedelic được sử dụng rất nhiều trong những năm cuối thập niên 60.
Năm 2000 tạp chí Q bầu chọn album
này ở vị trí 21 trong 100 album hay nhất của Anh. Năm 2003, tạp chí Rolling
Stone xếp nó hạng 5 trên bảng tổng sắp 500 album vĩ đại nhất mọi thời đại.
Ngoài ra album cũng nằm trong top 100 album xuất sắc do tạp chí Time bầu chọn
năm 2006
Drive My Car
(McCartney 7/ Lennon 3)
McCartney: bass, piano, hát chính
Lennon: tambourine, hát chính
Harrison: lead guitar, hát bè
Starr:drums
Paul gặp khó khăn trong khi viết
ca khúc này và khó khăn đó đã được John giải quyết. Lúc đầu, Paul viết “ I can
give you diamond rings, I can give you everything” nhưng John chê là không sáng
tạo. Anh gợi ý sao không viết một cái gì đó cụ thể và rõ ràng hơn như là “drive
my car” chẳng hạn. Bài hát phần nào phản ánh mối quan hệ giữa Paul và Jane và
tham vọng “wanna be a star” của Jane, một phần đả kích tính thực dụng của trong
các mối quan hệ tình cảm: anh phải có xe hơi chiến, phải nổi tiếng thì em đây mới
yêu anh. Đây cũng là ca khúc đầu tiên George chơi slide guitar phần solo.
Norwegian Wood
(Lennon 8/ McCartney 2)
McCartney: bass, hát bè
Lennon: acoustic guitar, hát
chính
Harrison: sitar
Starr: tambourine
Trong thời gian sống chung với
Cynthia, John có vô số mối quan hệ “ngoài luồng” với hàng trăm người đẹp khác
nhau và Cynthia mặc dụ biết rõ về những mối quan hệ đó vẫn phải giả ngơ cho yên
chuyện. John viết “Norwegian Wood” khi đi trượt tuyết ở Thuỵ Sĩ với vợ năm 1965
như một lời thú tội với Cynthia về việc lăng nhăng của mình. Tuy nhiên người
con gái trong bài hát này vẫn là một ẩn số. Có người cho đó là Maureen Cleave,
kí giả kiêm nhân tình của John. Người thì quả quyết rằng đó là nữ diễn viên
Eleanor Bron, người cùng đóng phim Help! với Beatles. Còn có người thì cho rằng
nàng thơ trong bài hát này là nữ ca sĩ nhạc folk nổi tiếng Joan Baez của Mỹ,
người từng là bạn đồng hành của Bob Dylan. John khá láu cá khi đổ thừa rằng
mình là người bị dụ dỗ chứ không phải là kẻ dụ dỗ (I once had a girl or should
I say, she once had me) và kết quả là mình bị bỏ rơi (when I awoke I was alone
this bird has flown). Từ một kẻ đáng trách John biến mình thành nạn nhân. Lúc đầu
John gọi bài hát này là “This Bird Has Flown” và kết thúc ở chỗ chàng trai bị bỏ
rơi. Nhưng Paul đề nghị viết thêm đoạn anh chàng điên tiết đốt những vật dụng bằng
gỗ Na Uy (loại gỗ tạp rẻ tiền dùng làm đồ nội thất ở những gia đình nghèo)
trong nhà của cô gái để hả giận (so I lit the fire, isn’t it good, Norwegian
wood) Dĩ nhiên trò đùa tinh quái này lập tức được John hưởng ứng. Tuy nhiên
theo Peter Shotton, một người bạn thân của nhóm Beatles, việc đốt bàn ghế để sưỏi
ấm là một thói quen của John lúc còn học tại trường Mỹ Thuật Liverpool. Căn hộ
của John trọ nhỏ đến mức nếu có người đến chơi thì khách hoặc chủ phải ngủ
trong bồn tắm.Việc này cũng được nhắc đến trong bài hát.
“Norwegian Wood” cũng còn được biết
đến nhiều với tiếng sitar của George Harrison, lần đầu tiên một thứ nhạc cụ
phương đông được đưa vào thu âm trong nhạc pop phương Tây. Lúc đầu George đã định
bỏ cuộc vì chơi sitar quá khó, nhưng John thách thức George khiến anh quyết tâm
chơi bằng được sau nhiều giờ thu không thành công. Sau này lời của “Norwegian
Wood” được đưa vào tuyển tập thơ Anh Quốc như một bài thơ hay đương đại. Tác phẩm
nổi tiếng cùng tên của tiểu thuyết gia người Nhật Haruki Murakami được viết lấy
cảm hứng từ ca khúc này. Tiếc rằng khi dịch sang tiếng Việt, người dịch đã
không hiểu được sự liên hệ này nên đã dịch sai tựa đề thành “Rừng Na Uy” thay
vì “Gỗ Na Uy” như tên của bài hát.
You Won’t See Me
(McCartney 10)
McCartney: bass, piano, hát chính
Lennon: tambourine, hát bè
Harrison: lead guitar, hát bè
Starr: drums
Mal Evans: Hammond organ
Bài này là một bài hát nữa của
Paul nói về việc mâu thuẫn với Jane Asher. Trong thời gian Jane Asher đóng vở kịch
Great Expectations tại Theatre Royal, Bristol, Paul thường gọi điện cho cô
nhưng Jane không tiếp điện thoại. Nhiều lần như thế khiến chàng Paul lạc quan trở
nên cáu giận và doạ rằng khi cô về thì sẽ không còn gặp anh nữa. Bài hát chịu ảnh
hưởng của “It’s the Same Old Song” của nhóm the Four Tops, một nhóm soul chủ chốt
của Motown.
Nowhere Man
(Lennon 10)
McCartney: bass, hát bè
Lennon: acoustic guitar, hát
chính
Harrison: lead guitar, hát bè
Starr:drums
Với chủ đề tương tự như “Help!”
đây là tự sự khá chân thành của John Lennon về bản thân mình. Mặc dù có tất cả
nhưng không có gì làm thoả mãn đựoc John, anh vẫn là một “nowhere man” sống
trong “nowhere land” với những kế hoạch chẳng đi tới đâu. John thú nhận với người
viết tiểu sử của mình là Hunter Davies rằng khi viết “Nowhere Man”, anh muốn
buông xuôi tất cả vì quá mệt mỏi sau 5 giờ đánh vật với các ý tưởng sáng tác
không thành công. Đây là bài hát đầu tiên của Beatles không nói về tình yêu.
Think For Yourself
(Harrison 10)
McCartney: fuzz bass, hát bè
Lennon: tambourine, hát bè
Harrison: hát chính, lead guitar
Starr: drums, maracas
Sáng tác của George khá hằn học về
những lời nói dối. George không nhớ rằng mình viết bài hát này cho ai, nhưng chắc
chắn không phải cho cô vợ mới đính hôn Pattie Boyd vì lúc đấy tình cảm của hai
người còn rất mãnh liệt. Có người cho rằng đó là phản ứng của George trước sự lấn
lướt của Paul trong việc chỉ đạo âm nhạc vì trong bài có đoạn: “Hãy làm những
gì anh muốn làm, đi những nơi anh muốn đến. Hãy nghĩ về bản thân mình vì tôi sẽ
không ở bên anh nữa.” Một lời doạ sẽ rời bỏ nhóm Beatles chăng? Tiếc là câu trả
lời chính thức vẫn chưa có. Điều thú vị về ca khúc này là Paul đã thử dùng bộ
phận fuzz distortion của guitar cho cây bass Rickenbacker của mình để tạo âm
thanh rất đặc biệt ở đầu một đoạn.
The Word
(Lennon 6/ McCartney 4)
McCartney: bass, piano, hát chính
Lennon: rhythm guitar, hát chính
Harrison: lead guitar, hát chính
Starr: drums, maracas
George Marin: harmonium
Khi Beatles viết bài này, phong
trào hippie đang nhen nhóm trở thành một hiện tượng của thập niên 60, bắt nguồn
từ đống tro tàn của phong trào beatnik của thập kỉ trước. Mọi người bắt đầu nói
về tình yêu tự do, về hoà bình và về ma tuý. “The Word” được xem như là thông
điệp đầu tiên của Beatles với thế giới hippie. Nó còn đựoc xem như bước chuyển
tiếp giữa những bản tình ca kiểu cổ như “She Loves You” với những bài hát mang
tính kêu gọi về một tình yêu theo nghĩa rộng kiểu “All You Need Is Love”. Về mặt
nghệ thuật, bài hát được xem là tác phẩm tiền thân của thể loại rock ảo giác
psychedelic.
Năm 1970, Maurice Gibb của Bee
Gees đã nhại giọng John Lennon để thu ca khúc “Have You Heard the Word?” như một
bài hát ăn theo ca khúc này. Việc giả giọng của Maurice giống đến mức ngay cả
Yoko Ono, vợ của John cũng không nghĩ đó là đồ giả. Với cái tên giả “The Fut”,
bài “Have You Heard the Word?” đã khiến nhiều fan của Beatles đã lầm tưởng đây
là một ca khúc quí hiếm còn sót lại của John mà không được chính thức phát hành
cho đến gần 30 năm sau, Maurice đã thừa nhận trò đùa dai của mình bằng việc
trưng ra bằng chứng là bản thu âm gốc tại phòng thu với những số liệu liên
quan.
Michelle
(McCartney 65/ Lennon 35)
McCartney: bass, hát chính
Lennon: acoustic guitar, hát bè
Harrison: acoustic guitar, hát bè
Starr: drums
Nhạc của bài này được Paul viết từ
những năm Beatles còn ở Liverpool mà cảm hứng chính có lẽ những buổi tiệc theo
kiểu Pháp của Austin Michell, thầy giáo mỹ thuật của John tổ chức. Đầu những
năm 60, Liverpool chịu ảnh hưởng khá sâu sắc bởi văn hoá Pháp. Sinh viên mỹ thuật
Liverpool ăn mặc theo kiểu Pháp, đội beret, để râu theo kiểu Pháp và cầm baton.
Đôi khi họ lại hát một số bài hát mang âm hưởng Pháp với giọng giả Pháp. Paul
viết “Michelle” như một bài hát “nhái” kiểu Pháp thời đó. Tuy nhiên, John thích
giai điệu bài này và đề nghị Paul viết lời một cách nghiêm túc. Phần tiếng Pháp
của bài hát được Jan Vaughan, vợ của Ivan Vaughan, lúc bấy giờ là một giáo viên
dạy tiếng Pháp viết. (Ivan là người giới thiệu Paul với John năm 1957). Đoạn giữa
“I love you” được John viết với chữ “love” ngân dài bắt chước theo bài “ I Put
a Spell on You” của Nina Simone. Riêng Paul rất tự hào với phần đệm guitar
thùng độc đáo theo phong cách Chet Atkins trong bài “Trambone” năm 1961 và hợp
âm “khó” F7#9 học được từ Jim Gretty, một chủ hiệu đàn ở Liverpool.
What Goes On
(Lennon 6/McCartney 2/Starr 2)
McCartney: bass, hát bè
Lennon: rhythm guitar, hát bè
Harrison: lead guitar
Starr: drums, hát chính
Được viết từ năm 1963 và là 1
trong 4 bài được Beatles chơi cho ông George Martin khi gặp mặt. Tuy nhiên ông
Martin không thích bài này nên nó bị bỏ quên tới năm 1965. Paul và Ringo lôi nó
ra để thêm thắt chút ít phần điệp khúc và để cho Ringo hát chính. Khi được hỏi
về đóng góp của mình cho ca khúc này, Ringo bảo “tôi thêm vào đựơc khoảng 5 chữ!’
Đây là ca khúc đầu tiên của Beatles có ghi tên Ringo trong phần tác giả.
Girl
(Lennon 10)
McCartney: bass, hát bè
Lennon: acoustic, hát chính
Harrison: hát bè
Starr: drums
John mơ về một cô gái thông minh,
sắc sảo, nhưng cũng khá lạnh lùng và tàn nhẫn. Đó là mẫu người mà John mong muốn
khi anh đã chán ngấy cô vợ ngoan ngoãn ở nhà và hàng tá các cô gái hâm mộ chỉ
biết dâng hiến vô điều kiện. Có lẽ vì vậy mà sau này John mới mê mẩn Yoko Ono
vì cô khá giống với cô gái trong ca khúc này. Đây có lẽ là ca khúc được John
nói đến nhiều nhất trong các cuộc phỏng vấn thời hậu Beatles. Trong bài hát,
John châm biếm giáo điều Cơ Đốc giáo về việc khuyên tín đồ phải chịu nhẫn nhịn
và đau khổ trong cuộc sống để được hưởng thanh bình trên thiên đàng (that the
man must break his back to earn his day of leisure, does she still believe it
when he’s dead). Chỉ 4 tháng sau bài hát này ra đời, John lại tiếp tục chọc giận
tín đồ Thiên Chúa giáo với cuộc phỏng vấn “Beatles nổi tiếng hơn Chúa Cứu thế”.
Phần guitar chơi mô phỏng theo tiếng đàn bouzouki của dân nhạc Hi Lạp chịu ảnh
hưởng từ lối chơi của Marcello Minerbi trong bài “Zobra’s Dance”. Còn phần hát
nền “tit tit tit tit” nhái theo bài “ You’re So Good to Me” của Beach Boys
I’m Looking Through You
(McCartney 10)
McCartney: bass, hát chính
Lennon: acoustic guitar, hát bè
Harrison: lead guitar, tambourine
Starr: drums, Hammond organ
Mặc dù đây là ca khúc của Paul,
nó có vẻ khá cay đắng và có cái gì đó rất giống những ca khúc của John. Vẫn bị
ám ảnh bởi việc ra đi của Jane Asher, Paul bắt đầu tán tỉnh những cô gái khác để
thế chỗ nhưng anh nhận ra mình vẫn còn yêu Jane rất nhiều. Paul tiết lộ với
Hunter Davies rằng anh biết mình là người ích kỉ nhưng không thể thừa nhận điều
đó vì sợ mất mặt vì thế anh phải tìm cách đổ thừa rằng Jane là người thay đổi để
trút bớt gánh nặng trong lòng.
In My Life
(Lennon 6,5/ McCartney 3,5)
McCartney: bass, hát bè
Lennon: hát chính
Harrison: lead guitar
Starr: drums
George Martin: piano
John viết lời bài này dưới dạng một
bài thơ năm 1964 mang đầy tính hoài niệm và tự sự. Trong thời gian còn ở
Beatles, John ít khi nào chịu để lộ con người thật giàu tình cảm của mình. Anh
luôn tìm cách che giấu nó bằng cái vẻ bên ngoài nổi loạn khó gần để tránh bị
xem như uỷ mị, yếu đuối. “In My Life” là một dip hiếm hoi để John bộc lộ những
tình cảm thật của mình. Mặc dù đi khắp thế giới, John vẫn yêu mến quê hương
Liverpool của mình. Anh luôn giữ những kỉ vật thời thơ ấu và trong năm 1974,
John đã viết thư nhờ dì Mimi tìm cho anh chiếc cà vạt đồng phục của trường
Quarry Bank để gửi sang New York cho John. Bài hát này có nhiều điểm tương đồng
về mặt cảm xúc với bài thơ “The Old Familiar Faces” của nhà thơ lãng mạn thế kỉ
18 của Anh là Charles Lamb. Phần solo piano theo phong cách baroque là đóng góp
của George Martin để tôn thêm vẻ đẹp của bài hát. Nó được thu âm với nhịp chậm
sau đó chơi ngựơc lại với tốc độ nhanh gấp đôi để tạo hiệu ứng đặt biệt. John rất
thích đóng góp này của George Martin, anh gọi đó là “một tác phẩm nghệ thuật thật
sự” Bản thảo của bài hát này được Elliot Minz, người mà Yoko mướn để thống kê
tài sản của John sau khi anh bị ám sát, tìm được trong một cuốn sổ to, trong đó
John lưu giữ nhiều bản thảo của các ca khúc. George Harison rất thích ca khúc
này, anh đã hát lại nó trong buổi diễn năm 1974 của mình với câu” In my life, I
love you more” được đổi thành “I love God more” khiến các fan của Lennon không
vừa ý.
Wait
(Lennon 5/ McCartney 5)
McCartney: bass, hát chính
Lennon: tambourine, hát chính
Harrison: lead guitar
Starr: drums
Paul viết bài hát này khi quay bộ
phim Help! ở Bahamas, tuy nhiên bài hát này không được đưa vào bộ phim hay
album Help!. Nếu album Rubber Soul mà không thiếu một bài, chắc có lẽ nó cũng sẽ
bị rơi vào quên lãng. Cả John và Paul đều không thích bài này vì nó quá tầm thường.
Đây cũng là bài hát ít được biết đến nhất của Beatles.
If I Needed Someone
(Harrison 10)
McCartney: bass, hát bè
Lennon: tambourine, hát bè
Harrison: lead guitar, hát chính
Starr: drums
George Martin: harmonium
George viết bài này dành cho
Pattie Boyd trong thời kì trăng mật của đôi trai tài gái sắc này. Khi nhân viên
chịu trách nhiệm về báo chí của Beatles là Derek Taylor chuẩn bị sang Los
Angeles để làm việc với nhóm the Byrds, George đã nhờ nhắn lời với nhóm Byrds rằng
“If I Needed Someone” chịu ảnh hưởng từ hai ca khúc “The Bells of Rhymney” và
“She Don’t Care About Time” của nhóm Byrds.
Run For Your Life
(Lennon 10)
McCartney: bass, hát bè
Lennon: acoustic guitar, hát
chính
Harrison: lead guitar, hát bè
Starr: drums
George Martin: tambourine
John lấy câu mở đầu “ I’d rạther
see you dead little girl than to be with another man” từ bài hit năm 1955 của
Elvis Presley “Baby, Let’s Play House”. Tuy nhiên, trong bài “Let’s Play House”
câu này có ý nghĩa khá trìu mến thể hiện cảm xúc sâu đậm của chàng trai đối với
cô gái. Nhưng khi qua miệng John, nó trở nên một lời đe dọa khá đáng sợ. John
công nhận rằng mình là một người ác độc (wicked guy) với tính ghen bẩm sinh (I
was born with a jealous mind) và nếu người con gái mà anh yêu để anh bắt gặp với
người con trai khác thì đó là sự kết thúc (that’s the end). Sau này John luôn bảo
đây là một trong những ca khúc dở nhất mà anh đã từng viết do áp lực của việc
phải cho ra đời các bài hát mới liên tục.
REVOLVER (1966).
![]() |
Bìa Album Revolver |
Sau những chuyến lưu diễn mệt
nhoài và những giao kèo sản xuất các album theo kiểu vắt kiệt sức để đáp ứng
cơn khát của thị trường, Beatles cuối cùng cũng có được vài tháng nghỉ ngơi năm
1966 trước khi cho ra đời album được đánh giá là hay nhất trong lịch sử nhạc
rock Revolver. Album đánh dấu sự thăng hoa toàn diện về mặt âm nhạc của
Beatles. Ca từ của các bài hát trở nên sâu sắc và phản ánh nhiều khía cạnh của
cuộc sống hơn chứ không chỉ là những bản tình ca sôi nổi nhưng đơn điệu. Trong
khi John thiêng về những cảm xúc cá nhân như trong “I’m Only Sleeping” hay “She
Said, She Said” và những cảm giác siêu thực, kết quả của những lần thử LSD như
trong “ Tomorrow Never Knows” thì Paul bắt đầu quan tâm đến cuộc sống những người
chung quanh với những “Eleanor Rigby” và “Paperback Writer” đầy cảm thông.
George trong album này thực sự chứng tỏ được tài năng của mình bằng ca khúc mỉa
mai “Taxman” nhắm vào chế độ thuế khoá nặng nề ở Anh và ca khúc mang đậm màu sắc
Ấn Độ “Love You To”. Về mặt kĩ thuật âm thanh, nhóm đã vượt qua sự giới hạn của
công thức guitar và trống để đưa vào âm nhạc những thứ âm thanh chưa từng được
giới thiệu trong nhạc pop như tabla, sitar, và dàn kèn đồng. Với sự giúp đỡ của
ông George Martin cùng với sự phát triển của kĩ thụât thu âm, Beatles bắt đầu
thử nghiệm và tạo ra những hiệu ứng âm thanh khá “cách mạng” như hiệu ứng
backward trong “Rain” hay hiệu ứng tiếng tàu ngầm trong “Yellow Submarine”. Mặc
dù mang đầy tính thử nghiệm, Relvover vẫn đảm bảo được sức hấp dẫn của nó với
những bài ballad chuẩn mực như “Here, There, and Everywhere” hay “For No One”.
Album Relvover đặt dấu chấm hết cho thời kì “đầu nấm dễ thương” với những ca
khúc dễ nghe kiểu “She Loves You” hay “I Wanna Hold Your Hand” và mở đầu kỉ
nguyên psychedelic của nhóm Beatles với các sáng tác có giá trị cao cả về mặt
lượng và chất.
Bìa đĩa của album này cũng là cả
một câu chuyện thú vị. Theo Pete Shotton, bạn thân của John thì anh cùng với
John và Paul nảy ra ý định làm bìa đĩa bằng cách cắt những tấm ảnh Beatles chụp
từ các tờ báo rồi dán nó lại với nhau trên một tấm bìa cứng. Sau đó, Klaus
Voorman được giao nhiệm vụ vẽ các hình của tứ quái theo phong cách siêu thực để
nối các ảnh dán lại với nhau. Lúc đầu nhóm định gọi album là Abracadabra nhưng
bỏ ý định đó vì đã có album mang tên như vậy xuất hiện trên thị trường. Những
cái tên như Beatles on Safari (ý tưởng của Paul sau những chuyến du lịch ở Nam
Phi), Freewheeling Beatles (ảnh hưởng của Bob Dylan), Magical Circles, Four Sides
of an Eternal Triangle (ý tưởng của John từ những lần phê LSD), After Geography
(ý tưởng của Ringo nhại lại tựa album Aftermath của Rolling Stones) và Bubble
and Squeak đều bị loại để cuối cùng cái tên Revolver được chọn làm tên của
album vì cả bốn đều đồng ý về sự chơi chữ dí dỏm: Revolver vừa là súng lục, vừa
là sự quay vòng của đĩa hát.
Album được phát hành vài ngày trước
khi Beatles bắt đầu tour diễn cuối cùng của mình. Không có bài hát nào trong
album được nhóm chơi lại trong chuyến lưu diễn, đơn giản vì với guitar và trống,
nhóm không thể nào thể hiện lại các kĩ thuật phức tạp khi thu âm. Đó cũng là một
trong những lí do Beatles ngừng lưu diễn hẳn vì những ca khúc sau này đều không
thể chuyển tải được bằng giai điệu của trống, bass guitar thông thường.
Ở Anh, album được phát hành ngày
5/8/66 và đứng nhất bảng xếp hạng trong vòng 7 tuần liên tiếp. Trong khi đó ở Mỹ,
Revolver đươc phát hành ngày 8/8 với ba bài của John “I’m Only Sleeping,” “And
Your Bird Can Sing” và “Doctor Robert” bị cắt ra và ghép vào album Yesterday
and Today. Đây cũng là lần cuối cùng album của Beatles ở Mỹ bị cắt xén với mục
đích thương mại như vậy. Album ở Mỹ lên hạng nhất vào ngày 9/10 và trụ lại đó
sáu tuần.
Mặc dù bỏ khá nhiều công sức vào
album, nhóm Beatles có vẻ khá hoài nghi về sự thành công của nó. Khi đang lưu
diễn ở Đức, Paul đã mua album và nghe nó cùng với John và George. Sau khi nghe
xong, Paul bỗng dưng có ý định thu hồi lại tất cả các album đã phát hành vì
theo anh, album này không giống với những gì nhóm đã từng làm trước đây. Mọi
người phải vất vả thuyết phục Paul rằng mọi việc đều ổn và album được giới phê
bình lẫn người hâm mộ đón nhận khá nồng nhiệt, Paul mới bỏ ý định dừng phát
hành nó. Trong các cuộc bầu chọn những album xuất sắc nhất của các tạp chí uy tín
về âm nhạc như Q (Anh), Rolling Stone (Mỹ) và kênh truyền hình VH1, Revolver
luôn chiếm ngôi đầu bảng, đánh bại cả album Sgt. Pepper, người kế nhiệm cũng lừng
lẫy không kém.
Taxman
(Harrison 9/ Lennon 1)
McCartney: bass, hát bè, lead
guitar
Lennon: tambourine, hát bè
Harrison: lead guitar, hát chính
Starr: drums
Với “Taxman”, George Harrison là
người đầu tiên lên tiếng với chế độ thuế đánh vào nghệ sĩ rất nặng ở Anh. Cứ mỗi
một bảng Anh, nghệ sĩ phải nộp thuế đến 96 xu. Do không phải là sáng tác chính
như John và Paul, George và Ringo mất đi khoản thu nhập đáng kể từ tiền bản quyền
ca khúc. Do vậy mặc dù ở trên đỉnh cao của danh tiếng, trên thực tế, thu nhập của
George và Ringo thấp hơn nhiều so với John và Paul. Điều này khiến cho George rất
chi li về tiền bạc. Anh cảm thấy mình bị bóc lột công sức lao động qua việc
đóng thuế. Trong bài hát George mai mỉa: “Nếu anh đi ra đường người ta sẽ đánh
thuế con đưòng anh đi, nếu anh ngồi trên ghế, chỗ ngồi của anh cũng bị đánh thuế,
ngay cả nhiệt độ cũng bị đánh thuế.” Thủ tướng Anh Edward Heath và Harold
Wilson được nhắc đến trong bài hát và trở thành những chính trị gia đầu tiên xuất
hiện trong các bài hát của Beatles. Sau này Lennon rất bực tức khi trong cuốn tự
truyện I Me Mine, George đã lờ đi không nhắc tới sự đóng góp của John với
“Taxman”. Phần lead guitar rất “ngầu” trong bài này là sản phẩm của Paul chứ
không phải George, tác giả bài hát và là tay lead guitar chính của nhóm.
Eleanor Rigby
(McCartney 8/ Lennon 2)
UK Chart 1/ US Chart 11
McCartney: hát chính
Lennon: hát bè
Harrison: hát bè
Phần nhạc đệm được chơi bởi dàn
nhạc dây gồm 4 violins, 4 violas và 2 cellos
Paul viết phần nhạc bài này theo
kiểu “Yesterday”, có nghĩa là có nhạc trước còn phần lời phải sau một thời gian
mới được viết. Ca khúc bày tỏ sự cảm thông dành cho những người cô đơn trong cuộc
đời. Cái tên Eleanor Rigby được kết hợp từ tên của Eleanor Bron, nữ diễn viên
cùng đóng phim Help! với Beatles và cửa hàng rượu mang tên Rigby & Events
mà Paul tình cờ thấy được trong một lần dạo phố với Jane Asher. Lúc đầu, tên
nhân vật chính trong bài hát là Miss Daisy Hawkins, nhưng Paul cảm thấy cái tên
này không được tự nhiên cho lắm. Vì thế anh đổi lại thành Eleanor Rigby cho tự
nhiên hơn. Một điều trùng hợp khá lí thú là vào thập kỉ 80, người ta tìm thấy tại
nghĩa trang St Peter của hạt Woolton, Liverpool nơi John và Paul lần đầu tiên gặp
nhau có một ngôi mộ mang tên Eleanor Rigby được chôn năm 1939. Có lẽ Paul đã từng
biết đến ngôi mộ này lúc còn ở Liverpool nhưng không nhớ và câu chuyện hư cấu về
Eleanor Rigby trong bài hát một cách vô thức có liên quan đến ngôi mộ của
Eleanor Rigby người thật tại Liverpool.
Về tác quyền, đây là một ca khúc
gây nhiều tranh cãi. John bảo rằng Paul chỉ viết lời đầu, còn phần lời còn lại,
kể cả phần điệp khúc là do mình viết. Điều này làm Paul rất tức giận vì theo
anh, John chỉ đóng góp được vài từ trong bài này. Tuy nhiên theo Pete Shotton,
người chứng kiến sự ra đời của bài này thì tất cả các tay Beatles đều có đóng
góp nhất định, cụ thể là George góp câu: “Ah, look at all the lonely people!”
Ringo đề nghị câu: “Father McKenzie, darning his sock in the night”. Cái tên
Father McKenzie là do Shotton đề nghị Paul tìm trong danh bạ điện thoại để thay
thế Father McCartney, còn đóng góp của John thì không rõ ràng lắm. John chê đoạn
cuối là “sến” nhưng không có ý kiến nào xây dựng cụ thể. Sau này, lời của ca
khúc được các trường đại học ở Anh và Mỹ sử dụng để giảng dạy trong chương
trình văn học hiện đại Anh. Đây là ca khúc đầu tiên mà nhóm không trực tiếp
chơi nhạc cụ khi thu âm.
I’m Only Sleeping
(Lennon 10)
McCartney: bass, hát bè
Lennon: acoustic guitar, hát
chính
Harrison: lead guitar, hát bè
Starr: drums
Ca khúc này được sáng tác trong
thời gian nhóm Beatles ngừng lưu diễn hẳn. Các thành viên có thời gian để mà tập
trung thu âm và hưởng thụ cuộc sống bình yên mà trong thời gian đỉnh cao của
cơn Beatlemania họ đã không được hưởng thụ. Lúc này John vừa mua được một căn
biệt thự rất đẹp ở Kenwood và anh gần như dành trọn thời gian của mình ở đây. Bản
thảo của "I'm Only Sleeping" được John viết trên bì thư của sở Bưu
chính gửi đến nhắc nhở về món tiền 12 pound và 3 shiling John còn nợ thuê bao
điện thoại với cái tựa đề đầu tiên là " I'm Sleeping" và hai câu mở đầu:
"Try to sleep again, got to get to sleep".
Khoảng thời gian thu âm 1966 là
khoảng thời gian John bắt đầu chán cuộc sống của một Beatles. Anh thường rút
lui để tìm sự yên tĩnh để cho Paul dần dẫn tiến lên nắm lấy quyền lãnh đạo
nhóm. Trong cuộc phỏng vấn cho tờ báo Everning Standard (bài phỏng vấn gây
scandal khi John phát biểu Beatles nổi tiếng hơn cả Jesus và Cơ Đốc giáo), người
phỏng vấn Maureen Cleave đã gọi John là "người lười nhất nước Anh".
Chẳng những không phật lòng, John còn khẳng định rằng mình rất lười: "
Ngoài việc xem TV, nói chuyện, viết ca khúc và...làm tình, tôi chỉ nằm suốt
ngày, chẳng làm gì cả." Lần này đến lượt George Harrison thử nghiệm với kĩ
thuật backward bằng cách yêu cầu ông Martin chơi ngược đoạn solo của mình để tạo
nên hiệu ứng uể oải, mệt mỏi.
Love You To
(Harrison 10)
Harrison: vocal, guitar, sitar
Anil Bhagwat: tabla
George tự hào khoe tài chơi sitar
và phong cách âm nhạc Ấn Độ huyền bí trong bài hát này, kết quả của thời gian tầm
sư học đạo với nghệ sĩ sitar trứ danh Ravi Shankar, Cái tên “Love You to” được
chọn một cách ngẫu nhiên vì George không tìm được cái tên nào thích hợp đặt cho
nó. Anh gọi nó là “Granny Smith” theo tên một giống táo trước khi đổi thành
“Love You to”. Không có tay Beatles nào tham gia thu ca khúc này với George.
Here, There and Everywhere
(McCartney 10)
McCartney: acoustic guitar, hát
chính
Lennon: hát bè
Harrison: lead guitar, hát bè
Starr: drums
Một trong những bài hát đẹp nhất
về ca từ lẫn giai điệu của Beatles nói chung và của Paul nói riêng. Paul viết
bài này bên hồ bơi của nhà John ở Kentwood. Paul đến khi John còn ngủ, trong
lúc chờ đợi, anh đã viết ca khúc này với sự ảnh hưởng của ca khúc “God Only
Knows” của Beach Boys và giọng ca của Marianne Faithful trong đầu. Sau này,
John trả lời phỏng vấn đã gọi bài này là một trong những bài hát mình yêu thích
nhất.
Yellow Submarine
(McCartney 8/ Lennon 2)
US Chart 2
McCartney: acoustic guitar, hát
bè
Lennon: acoustic guitar; hát bè
Harrison: tambourine, hát bè
Starr: drums, hát chính
Dàn nhạc đệm: kèn đồng
Tham gia hát phụ hoạ gồm: Mal
Evans, Neil Aspinall, George Martin, Geoff Emerick, Pattie Harrison, Marianne
Faithful và các nhân viên phòng thu.
Trái với suy nghĩ của nhiều người,
đây là đứa con tinh thần của Paul chứ không phải của John. Khi làm album
Revolver, nhóm Beatles vô tình phá vỡ qui luật bất thành văn của các ca khúc
là: dài không quá ba phút, giai điệu và ca từ dễ thuộc và nhất thiết phải viết
về tình yêu trai gái. Tài năng sáng tác của John và Paul không chấp nhận bị qui
luật đó bó buộc, từ sau Revolver, cặp sáng tác này viết về bất cứ những gì họ
thích. “Yellow Submarine” là một bài hát như thế, một bài hát cho thiếu nhi, gợi
nhớ đến những kỉ niệm và trí tưởng tượng phong phú của trẻ thơ. Rủi thay, bài
hát ra đời khi nhóm Beatles dính líu đến ma tuý nên bài hát bị liên tưởng đến
những cảm giác siêu thực mà ma tuý mang lại. Có người còn đoán già đoán non rằng
“Yellow Submarine” là tiếng lóng chỉ loại thuốc kích thích Nembutan hình con nhộng
màu vàng mà Paul hay sử dụng. Vì đây là bài hát theo kiểu vui là chính nên
Ringo được phân công hát chính. Một điều khá thú vị là để tạo ra hiệu ứng như
tàu ngầm đi dưới nước, John và George đã dùng ống hút thổi bong bóng vào li nước
và sục tay vào một bể nước. Còn tiếng thuỷ thủ và thuyền trưởng đối đáp nhau
qua hệ thống liên lạc trên tàu ngầm được Jọhn và Paul nói qua một cái li giấy.
She Said, She Said
(Lennon 10)
McCartney: bass,
Lennon: acoustic guitar, hát
chính
Harrison: lead guitar
Starr: drums
Năm 1965, nhóm Beatles trong chuyến
lưu diễn ở Los Angeles đã thuê một ngôi biệt thự to ở số 2580 Benedict Canyon để
nghỉ ngơi và dĩ nhiên là …hút hít. Nhiều người nổi tiếng trong giới văn nghệ sĩ
Mỹ được mời đến nơi đây cùng với Beatles trong đó có vợ chồng của diễn viên
Peter Fonda và Jane Fonda. Theo lời kể của Don Short, phóng viên tờ Daily
Mirror thì tất cả mọi người có mặt ngày hôm đó đều phê LSD, ngoại trừ Paul. Khi
George nói với Peter Fonda về cảm giác gần chết khi lần đầu tiên thử LSD, Pete
bắt đầu lải nhải về kỉ niệm của mình năm 10 tuổi khi vô ý tự bắn vào bụng. Pete
hứng chí kể tiếp rằng tim mình ngừng đập thế nào, bị mất bao nhiêu máu và trải
qua giải phẫu ra sao để chứng tỏ với mọi người rằng mình mới là người hiểu được
cảm giác cận kề cái chết. John vô tình đi ngang qua và nghe đựơc câu chuyện. Dưới
tác dụng của LSD, John cảm thấy bực dọc vô cớ vì giống như bị Pete dạy khôn.
John giận dữ nói với Peter Fonda rằng: “You’re making me feel like I’ve never
been born/ Who put all this shit in your head?” Cơn giận vô lí đó ám ảnh John
suốt cả tuần lễ cho đến khi anh quyết định viết nó thành bài hát. Lúc đầu John
đặt tựa bài hát là “He Said. He Said” với lời lẽ thô bạo và trực tiếp nhắm vào
Peter Fonda: “I said, who put all this crap in your head? I know what it’s like
to be mad. And it’s making me feel like my trousers are torn” Nhưng sau này khi
nghĩ lại, để tránh phiền phức về kiện tụng có thể xảy ra, John đổi thành “She
Said, She Said” với lời lẽ nhẹ nhàng hơn. Pete Fonda sau khi nghe bài này biết
ngay John ám chỉ mình nhưng không làm lớn chuyện cũng như nói cho những người
khác biết.
Good Day Sunshine
(McCartney 10)
McCartney: bass, lead vocal
Lennon:hát bè
Harrison: hát bè
Starr:drums
George Martin: piano.
Paul viết bài hát này tại nhà
riêng của John trong một ngày nắng đẹp hiếm hoi của nước Anh với sự ảnh hưởng của
ca khúc “Daydream” của nhóm folk rock Mỹ Lovin’ Spoonful. Nhóm Spoonful kết
thân với nhóm Beatles trong tour diễn của Beatles tại Mỹ năm 1965. Sau buổi diễn
ở Shea Stadium, John Sebastian đã ra sau sân khấu để chúc mừng nhóm Beatles. Điều
khá thú vị là John Sebastian có ngoại hình khá giống John Lennon nên hai tay
John thường gọi đùa nhau là anh em song sinh.
And Your Bird Can Sing
(Lennon 10)
McCartney: bass, hát bè
Lennon: rhythm guitar, hát chính
Harrison: lead guitar, hát bè
Starr: drums, tambourine
Từ năm 1965 trở đi, Paul dành nhiều
thời gian để mở rộng kiến thức của mình để nhanh chóng hoà nhập vào giới tư sản
ở London, trong khi John, George, và Ringo vẫn hài lòng với xuất thân “working
class” của mình. Paul không bỏ lỡ một cơ hội nào đến tham dự những vở kịch cổ
điển, opera hay tham gia vào các buổi triễn lãm nghệ thuật dành cho giới thượng
lưu cũng như du lich vòng quanh thế giới. John cảm thấy “ngứa mắt” trước thói
trưởng giả của Paul nên viết bài này để châm chọc. Trong bài hát, John viết
“You said you’ve seen seven wonders, and your bird can sing, but you can’t see
me” ám chỉ việc Paul ngày càng tự cách li mình với các tay Beatles khác. Tuy
nhiên Paul phủ nhận bài hát này nói về mình. Sau này, khi trả lời phỏng vấn báo
Playboy, John gọi bài hát này là một bài hát tệ nhất của mình.
For No One
(McCartney 10)
McCartney: bass, piano, hát chính
Starr: drums, tambourine
Alan Civil: French horn
Paul viết bài này trong kì nghỉ
trượt tuyết với Jane Asher tại Thuỵ Sĩ với tựa đề “Why did I die?” Tất cả công
việc sáng tác và thu âm chỉ diễn ra trong một ngày, sau đó Paul gửi bài hát về
để thêm phần trống và kèn vào. Mãi đến năm 1984, Paul mới chơi lại bài hát này
trong bộ phim “Give My Regards to Broad Street”. Bài hát phản ánh tâm trạng bất
an của Paul trong mối quan hệ của Jane Asher vì không như Cynthia và Pattie,
Jane không chịu làm cái bóng của Paul mà nhất định theo đuổi sự nghiệp diễn
viên của mình. Điều này khiến Paul cảm thấy khó mà giữ được mối quan hệ giữa
hai người.
Doctor Robert
(Lennon 7,5/ McCartney 2,5)
McCartney: bass, hát bè
Lennon: harmonium, maracas, hát
chính
Harrison: lead guitar
Starr: drums
Nhân vật bác sĩ Robert trong bài
hát này lúc đầu được nhiều người cho rằng đó là Charles Robert, phụ tá của hoạ
sĩ lập dị Andy Warhol, người chuyên lo về việc hút hít cho ông này. Tuy nhiện,
sau này mọi người mới phát hiện ra Dr. Roberts là một nhân vật tưởng tượng
không có thực. Kì thực, ông bác sĩ Robert trong bài hát của John là bác sĩ người
Đức mang tên Robert Freymann, người chuyên cung cấp chất amphetamine cho giới
nghệ sĩ như một thứ thuốc an thần. Cho đến năm 1967, chất amphetamine vẫn được
cho là hợp pháp tại Mỹ.
I Want to Tell You
(Harrison 10)
McCartney: bass, piano, hát bè
Lennon: tambourine, hát bè
Harrison: lead guitar, hát chính
Starr: drums
George viết bài này như để giải
toả những khó khăn không thể nói bằng lời. Trên thực tế, là người trầm lặng nhất
và bị chèn ép bởi cái bóng của hai ông khổng lồ Lennon và McCartney, George
luôn cảm thấy rằng tiếng nói của mình không có trọng lượng. Lúc viết bài hát
này, George không nghĩ rằng nó sẽ được đưa vào album nên chỉ gọi nó bằng cái
tên “Laxton’s Superb” theo tên một giống táo, sau đó gọi là “I Don’t Know”. Cái
tựa “I Want to Tell You” là do ông Martin đề xuất.
Got to Get You Into My Life
(McCartney 10)
McCartney: bass, hát chính
Lennon: tambourine
Harrison: lead guitar
Starr: drums
George Martin: organ
Eddy Thorton, Ian Hamer, Les
Colon: trumpet
Alan Branscombe, Peter Comb:tenor
sax
Paul viết bài này theo phong cách
Motown của nhóm Supreme. Đây cũng là bài hát đầu tiên nhóm Beatles thu âm với
dàn kèn đồng. John thích ca khúc này vì theo anh đây là một bài có ca từ đẹp.
Tuy nhiên John cho rằng Paul viết bài hát này về ma tuý dưới dạng một bản tình
ca. Ca từ “ another kind of mind” ám chỉ đến việc sử dụng ma tuý. Năm 1967,
Paul đã thú nhận trên truyền hình về vịêc sử dụng chất kích thích khiến nhiều
fan tức giận và thất vọng.
Tomorrow Never Knows
(Lennon 10)
McCartney: bass,
Lennon: tambourine, hát chính
Harrison: tambourine, sitar
Starr: drums
George Martin: piano
Đây là ca khúc “điên” nhất của
Beatles cho tới thời điểm này. Mặc dù là track cuối cùng của album, đây lại là
ca khúc được viết đầu tiên và thu âm đầu tiên. Cảm hứng của bài hát này được lấy
từ cuốn sách Psychedelic Experience của Timothy Leary viết năm 1964, dịch lại từ
cuốn kinh the Book of the Dead (Sinh Tử Kinh) của Phật giáo Tây Tạng. The
Psychedelic Experience là cách giải thích thiên về ảo giác do ma tuý đem lại của
cuốn the Book of the Dead. John thích cuốn sách này và lập tức viết ca khúc
“The Void” dựa vào những triết lí trong sách. Tựa đề “Tomorrow Never Knows” là
ý tưởng của Ringo. Khi thu âm ca khúc này, mỗi Beatles được giao nhiệm vụ tạo
ra những âm thanh ngẫu nhiên trên những băng gốc rồi mang những băng này đến
giao cho Paul sắp xếp chúng với nhau trên chiếc máy thu âm hiệu Grundig. Paul để
cho các băng gốc này chạy với tốc độ nhanh qua một đầu tẩy của bút chì và lợi dụng
sự ma sát đó gọt bớt đi những tạp âm. Về phần hát, John muốn giọng hát của mình
phải nghe như tiếng cầu kinh của hàng ngàn lạt ma Tây Tạng vọng từ trên núi cao
xuống thung lũng. George Martin đã dùng loa xoay Leslie để tạo ra hiệu ứng mà
John đòi hỏi.
(còn tiếp)
Nguồn: The Beatles - Nửa thế kỉ, một huyền thoại. Khảo luận của Huỳnh Chí Viễn. NXB Văn học xuất bản.
0 nhận xét: